Bích Ngà, Cảm Nghĩ Sau Lớp Học Cấp 5 – Tháng 7 Năm 2012, Milpitas

Bích Ngà, thiền đường Milpitas, California.

Cảm Nghĩ Sau Lớp Học Cấp 5 – Tháng 7 Năm 2012

Đã lâu lắm rồi tôi mới tìm lại được cảm giác mình được cưng chìu, được chăm sóc chu đáo, được thương yêu chân thật như một đứa em nhỏ nhất trong gia đình, và nhất là tìm được cảm giác bình yên tuyệt đối khi “trở về” trong ngôi nhà tâm linh của đại gia đình Vi Diệu Pháp Hành Thiền.

Măc dù đây là lần đầu tiên tôi được đến Thiền Đường Trung Ương Seatte nhưng tôi có cảm giác quen thuộc như mình đang trở về nhà khi đứng khấn nguyện rất lâu trước bàn thờ tổ. Qua lời giảng pháp của Thầy Thuận và Cô Hải và sau khi Thầy Lưu giải thích về ý nghĩa của bài hát “Hội Ngộ” thì tôi hiểu thêm vì sao tôi có được cái cảm giác “trở về”. Biết để hiểu rằng không phải do một sự ngẩu nhiên mà tôi được làm con của tổ mà do cái nhân lành đã tạo được từ tiền kiếp. Biết để trân quý thêm cái hạnh phúc được là một môn sinh của Vi Diệu Pháp Hành Thiền. Biết để tiếp tục trao dồi cái hạnh bồ tát mà Thầy Cô muốn tất cả môn sinh phải thực tập để tiếp tục tiến hóa. Biết để giữ cho tâm mình luôn luôn hướng thượng và không loạn động trước nghịch cảnh của cỏi hồng trần.

Ba ngày ngắn ngủi của lớp học đã giúp cho tôi thay đối và nhất là trưởng thành hơn rất nhiều trong suy nghĩ. Thiền đường Milpitas ở Bắc California được sự chấp thuận của Thầy Cô Chưởng Môn và chính thức có một căn nhà riêng biệt vào ngày 20 tháng 3 năm 2012. Để xây dựng được ngôi nhà tâm linh ở Milpitas, anh chị em tiền phong đã phải vượt qua rất nhiều nghịch cảnh éo le. Có những lúc tôi tưởng chừng phải bỏ cuộc. Nhưng mỗi khi ngồi xuống thiền định thì từng câu một trong bài thơ Chân Lý lại tuần tự hiện ra để giúp niềm tin trong tâm tôi sống lại và chúng tôi lại mạnh dạn nắm tay nhau tiếp tục vượt qua phong ba để đi tới.

Nhưng sau khi được nghe chính Thầy Thuận kể lại – trong nước mắt – tất cả những thử thách và gian khổ của buổi ban đầu mà Thầy Cô phải đối diện lúc thi hành sứ mệnh thiêng liêng là đem chân lý của Đức Sư Tổ Dasira Narada đi truyền bá cho nhân loại thì tôi mới thấy những thử thách của mình chỉ là một hạt cát trong lòng đại dương.

Sau hơn ba tháng cố gắng không ngừng để xây dựng thiền đường và dìu dắt anh em đồng môn để mọi người cùng nhau chập chững đi thực tập hạnh bồ tát, tôi thấy mình đã thương yêu mọi người tràn đầy. Nhưng một lần nữa, suy nghĩ của tôi thay đối hẵn sau ba ngày tu học ở cấp 5. Tôi thấy tình thương của mình dành cho anh em trong thiền đường chỉ là nhưng hạt mưa bụi so với cơn mưa dầm - của Thầy Thuận và Cô Hải cũng như của các sư huynh sư tỷ ở thiền đường trung ương và các anh chị đến từ các thiền đường rất xa xôi dành cho các môn sinh tu học cấp 5.

Vừa đặt chân xuống phi trường thì chúng tôi đã được Thầy Norman tiếp đón với nụ cười trên môi mặc dù thầy đã ngồi đợi ở phi trường từ sáng sớm để sắp xếp việc đưa đón cho tất cả mọi người. Về đến khách sạn thì Cô Susan đã đứng sẵn ở counter – cũng với nụ cười thật tươi trên môi – để giúp đỡ mọi người ổn định phòng ốc.

Nhưng khóa tu học sẽ chắc chắn không đạt được kết quả trọn vẹn nếu không có những bữa ăn rất ngon mà ban ẩm thực đã để hết tâm tư ra để nấu nướng. Tôi cảm nhận được trọn vẹn sự thương yêu trong từng tô phở, từng miếng bánh ngọt và từng ly chè. Đến bây giờ bên tai tôi vẫn còn như nghe văng vẵng giọng rao chè rất ngọt ngào và rất dễ thương của Cô Ba.

Trong ngày thử thách cuối cùng, tôi lại cảm nhận thêm sự chăm sóc ân cần và lòng thương yêu dào dạt của các anh chị phụ lớp trong khi Thầy Thuận và Cô Hải mở luân xa. Trong suốt sáu giờ thiền định dài như “thiên thu”, vào đúng thời điểm tôi thấy mình sắp “sụm”, tâm đang bấn loạn thì chợt cảm nhận rằng mình đang nhận được nguồn năng lượng “kỳ diệu” trợ lực từ bên ngoài. Tôi có cảm giác khỏe khoắn và tâm trở lại trang thái tĩnh gần như lập tức ngay sau khi nhận được nguồn năng lượng nhiệm mầu ấy.

Sau khi được Thầy và Cô mở luân xa, có được một khoảnh khắc ngắn ngủi mở mắt sau khi nhận được “lệnh” xã thiền, Tôi nhìn về phía trước và tim tôi chợt thắt lại vì xúc động khi thấy Thầy đang lom khom quỳ dưới đất để mở luân xa dưới bàn chân cho các môn sinh! Lớp học có gần 90 môn sinh có nghĩa là Thầy đã phải gần như quỳ liên tục dưới đất trong suốt 5 giờ đồng hồ. Sự tận tụy, sự hy sinh, và tình thương vô bờ bến của Thầy Cô dành cho môn sinh chúng em chắc không có ngôn ngữ nào đủ để diễn tả.

Thầy Cô kính yêu,

Đến bây giờ chúng em mới ngộ được rằng Thầy Cô muốn chúng em thiền đứng để giữ cho tâm không loạn động và đồng thời giúp cho cơ thể thanh lọc trược khí một cách hữu hiệu hơn. Trong thời gian dài tập thiền đứng ở thiền đường địa phương, có những lúc chúng em cũng cảm thấy “ấm ức” trong lòng khi chân và đầu gối bị đau nhừ vì chúng em cố gắng đứng quá lâu. Cám ơn Thầy Cô đã không ngừng dìu dắt, khuyến khích, và giúp đỡ chúng em vượt qua được đoạn đường thật dài với đầy thử thách và nghịch cảnh trong bước đường tu học.

Với mớ hành trang tâm thức mà chúng em nhận được thêm từ Thầy Cô sau khóa tu học cấp 5, chúng em sẽ tiếp tục cố gắng dùng thiền đường như một phương tiện vật chất để nuôi dưỡng và giúp cho hạt giống tình thương sinh sôi nẩy nở. Chúng em sẽ cố gắng tạo thiền đường như một nơi lý tưởng để mọi người phát triển đức tin ở Pháp Môn và Pháp Tổ.

Chúng em sẽ tiếp tục lắng nghe những bài huấn từ của Thầy Cô bằng tâm. Điều này sẽ giúp chúng em gìn giữ và phát triển được tâm hướng thượng để mãi mãi chúng em xứng đáng là những đứa con của Tổ.

Một Môn Sinh Của Thiền Đường Milpitas – Bắc California
Ngày 25 Tháng 7, Năm 2012

Forums: 

Monthly archive